Lợi ích của nghe kể truyện thai giáo tháng thứ 8

Truyện thai giáo là một hình thức thai giáo bằng âm thanh cho bé giúp bé làm quen với ngôn ngữ, giúp tâm hồn mẹ được thoải mái và truyền năng lượng tích cực đến bé.

Mẹ có thể bắt đầu nghe truyện thai giáo cho bé từ tháng thứ 5 của thai kỳ hoặc sớm hơn để bé nhạy bén với âm thanh xung quanh hơn, đồng thời để mẹ hiểu được những bài học sâu xa bên trong từng câu chuyện. Thông qua đó chỉnh sửa tính cách của mình để hiền hòa hơn, sống tốt hơn từ đó hình thành cho bé một lối sống tích cực hơn ngay từ trong bụng mẹ.

truyen-thai-giao-thang-thu-8-cho-be

Dưới đây là những câu chuyện kể cho thai nhi nghe mà Vi đã tổng hợp. Bản thân là một bà mẹ 4 con và đã áp dụng phương pháp này cho 4 bé nhà mình, Vi hiểu rõ những khó khăn mà bà mẹ hiện đại ngày nay khó áp dụng phương pháp này vì bận rộn việc công ty và việc nhà. Vì thế bằng các video Truyện thai giáo cho bé tháng thứ 8 mà Vi đã chuẩn bị, các chị em có thể dễ dàng cho bé nghe trong lúc tranh thủ làm việc nhà, việc công ty hoặc những lúc mẹ bầu cảm thấy mệt mỏi, cần thư giãn.

Truyện thai giáo tháng thứ 8 – câu chuyện thứ nhất

Câu chuyện Nàng Hoa Hồng thông minh

Rất lâu rồi, có một người chất phác, chân thật tới mức đáng thương. Ông có một cô con gái rất thông minh tên là Hoa Hồng. Nghe nói Hoa Hồng rất giống người mẹ quá cố của cô. Những người làm quen với Hoa Hồng thì chẳng ai chiếm được tình cảm của cô cả. Cô vừa xinh đẹp, vừa có trí thông minh lại yêu quý cha cô. Bất kể chàng trai nào đều không thể chia cắt tình cảm giữa cô và cha cô.

Người cha thật thà của cô lại luôn luôn ưu phiền. Ông không tìm được việc làm vì dù làm bất cứ điều gì ông đều thấy không thích hợp khiến cho mọi người luôn lấy ông làm trò cười đùa thỏa thích.

Một hôm, hai cha con nhà Hoa Hồng đã lâm vào cảnh nghèo túng tột độ, trong nhà chẳng còn xu nào, cũng không còn gì để ăn nữa. Hoa Hồng nói với cha cô:

– Cha ơi, con nghĩ cha nên tìm gặp Quốc vương, xin ngài cho một việc làm.

– Quốc vương? – Cha cô nghe thế vô cùng kinh ngạc.

Cô liền nói:

– Quốc vương là người chủ của đất nước chúng ta. Chủ nhân thì đâu thể nào để những đứa con của mình chết đói.

– Mà cho dù có gặp được Quốc vương, cha biết nói năng gì?

– Cha cứ theo lời của con mà làm – Hoa Hồng nói với cha – Cha hãy tâu rằng: Bẩm bệ hạ! Tôi là một người rất thật thà. Tôi rất nghèo, trong nhà đến hạt cơm cũng chẳng có mà ăn. Xin bệ hạ cho tôi một công việc, tôi sẽ tận lực để bệ hạ mãn ý.

– Nhưng cha làm thế nào để đi qua cửa lớn của hai cung. Những vệ binh có thể hạch sách cha: Ông là ai, tới làm gì? Cha làm sao mà trả lời được? – người cha nói.

– Cha cứ lớn tiếng trả lời họ: Đi gặp Quốc vương – Hoa Hồng nói – Những người vệ binh đó đâu biết gì về cha.

Cha của Hoa Hồng không nói gì nữa. Ông biết rằng có viện cớ gì nữa cũng chẳng thắng được Hoa Hồng. Thế là ông chọn mặc bộ quần áo tươm tất nhất mà mình có và đi về phía hoàng cung.

Khi ông ta đi tới cửa lớn của hoàng cung, vệ sĩ ở đó hỏi ông ta:

– Ông là ai?

– Là tôi chứ ai. – Ông già chân thật cố bạo dạn trả lời.

– Tới để làm gì? – Vệ sĩ hỏi.

– Tới để gặp Quốc vương – Cha Hoa Hồng trả lời, trong lòng đã cảm thấy hơi run sợ.

– Được rồi, mời vào – Vệ sĩ lễ phép đưa ông ta vào.

Nguyên là do hôm ấy, Quốc vương hạ lệnh tiếp bất kỳ người dân nào muốn gặp Quốc vương. Thế là cha của Hoa Hồng đã được gặp Quốc vương. Ông ta theo lời dặn của Hoa Hồng mà tâu với Quốc vương. Quốc vương nghe lời trình bày mạch lạc của ông ta, liền vui mừng nói:

– Đã rất lâu rồi, ta mới nghe được lời thỉnh cầu chân thật nhất. Tới mấy vị đại thần của ta cũng chẳng nói được như thế. Hãy nói cho ta biết, ai là người dạy ngươi. Xem ra người với dáng vẻ thật thà như thế này nhất định không thể nói ra được những lời hay như thế.

– Bẩm bệ hạ, đó là những lời con gái Hoa Hồng đã dạy cho tôi, nó là một đứa con gái rất thông minh. Cha của Hoa Hồng vừa nói ra những lời như vậy, Quốc vương nghe xong liền cười ồ lên ha hả. Sau đó gật đầu, cho thị thần đứng ở phía sau ông ta. Thị thần bước lại thì Quốc vương dặn dò mấy câu sát bên tai. Nói xong, Quốc vương lại cười lớn hết sức thoải mái, mọi đại thần cũng cười theo Quốc vương tuy bọn họ chẳng hiểu vì sao Quốc vương lại cười. Cha của Hoa Hồng đứng đấy cảm thấy rất bối rối nên định đi ra. Quốc vương liền dùng lời ngăn cha của Hoa Hồng lại:

– Con gái của ngươi thật thông minh, ta quả là muốn gặp cô ta. Có điều ta muốn thử cô ta một chút xem thông minh đến mức nào.

Một người hầu từ trong cung bưng ra một làn trứng gà.

– Ngươi xem, trong này có 36 quả trứng – Quốc vương chỉ số trứng ở trong làn rồi nói – Nếu con gái ngươi có thể dùng số trứng này ấp ra thành 36 gà con thì lập tức ta cho ngươi một công việc tốt nhất. Đồng thời tặng cho con gái ngươi một lễ vật quý nhất.

Cha của Hoa Hồng nhận trứng gà từ tay người hầu, cúi chào Quốc vương rồi rời khỏi hoàng cung, mừng rỡ trở về nhà.

– Cha! – Hoa Hồng thấy cha trở về, vội hỏi – Có tin mừng gì không?

– Có, đương nhiên là có – Cha cô vui vẻ trả lời – Nhưng Quốc vương nói muốn kiểm tra xem con thông minh đến mức nào. Ông ta bảo cha mang về 36 quả trứng gà, chỉ cần con đem trứng ấp nở thành 36 con gà con thì con làm Hoàng hậu, cha làm Quốc trượng cũng chẳng có vấn đề gì.

Hoa Hồng đón lấy làn, sờ sờ qua những quả trứng trong chiếc làn, phát hiện những quả trứng đã luộc chín, bèn đặt chiếc làn xuống nói luôn:

– Hoàng hậu thì con mãi mãi chẳng có thể làm được đâu, do chẳng ai có thể lấy trứng đã luộc ấp nở thành gà con được.

– Trứng gà luộc – cha của Hoa Hồng nghe xong kinh ngạc hỏi – Trứng gà đã luộc chín à.

– Vâng, lại còn luộc rất kỹ – Hoa Hồng nói – Đáng thương cho người cha thật thà của tôi, cha đã bị Quốc vương đem ra làm trò đùa mất rồi. Nhưng cha đừng có bực bội làm gì, mọi thứ cứ để đấy cho con. Cha đi nghỉ đi, không cần nghĩ gì đến số trứng gà này. Sáng mai con sẽ nói với cha nên làm gì.

Cha của Hoa Hồng buồn bã đi ngủ, nhưng Hoa Hồng lại rất bận rộn. Cô luộc một nồi hạt đậu to ở trên bếp lò. Luộc kỹ xong thì rảy cho khô nước. Sáng hôm sau, cô giao thúng hạt đậu cho cha và dặn dò:

– Đây là những hạt đậu đã được luộc chín tất cả. Hôm nay, cha hãy mang đến con đường mà Quốc vương đi qua khi đi săn. Cha nhìn thấy Quốc vương thì nắm lấy hạt đậu rải lên mặt cát rồi hét to lên: Những hạt đậu như thế này nhất định sẽ được bội thu.

– Nhưng Hoa Hồng, hạt đậu luộc chín thì đâu có thể thu hoạch – Cha cô lạ lùng hỏi.

– Trứng gà luộc mà quốc vương còn muốn ấp ra được gà con thì hạt đậu luộc cũng có thể thu hoạch – Hoa Hồng trả lời – Người nghèo chúng ta nên có óc khôi hài, cha cừ làm theo lời con đi nhé. Không tin cha cứ chờ kết quả mà xem.

Cha của Hoa Hồng chỉ còn cách nghe theo lời của con. Đến bên vệ đường thì thấy Quốc vương liền xuất hiện. Ông ta vãi hạt đậu, vừa theo lời dặn của con gái kêu to lên.

– Người kia vừa kêu gì vậy – Quốc vương quả nhiên hỏi thị thần ở bên mình.

– Người đó bảo hạt đậu giống tốt, sang năm nhất định sẽ bội thu. – Thị thần nói.

– Ngươi đi hỏi xem đó là giống đậu gì? Vì sao lại tốt như thế – Quốc vương ra lệnh cho thị thần.

Thế là cha của Hoa Hồng bị gọi đến trước mặt của Quốc vương.

– Bệ hạ tôn kính – Ông ta nói – Đậu giống của tôi rất tốt là do đều đã được luộc chín cả rồi.

Quốc vương nghe vậy thì cười một trận rất dài.

– Ông cho rằng hạt đậu giống luộc chín thì có thể thu hoạch được phải không – Quốc vương hỏi.

– Con gái Hoa Hồng của tôi nói điều đó có thể cũng giống như bệ hạ muốn nó đem trứng gà luộc để ấp thành con đó mà. – Ông già chân thật hết sức cung kính nói.

– Hay! Trẫm nhất định cần gặp cô gái tinh anh, láu lỉnh đó. Cô ta còn cao tay hơn trẫm một bước. Bảo cô ta hôm nay đến gặp trẫm – Quốc vương ra lệnh.

Thế là Hoa Hồng ăn mặc quần áo rất bình dân, đi đến hoàng cung.

– Hoa Hồng, nàng đã nghĩ tới việc kết hôn chưa? – Sau khi gặp, Quốc vương hỏi Hoa Hồng.

– Chưa ạ – Hoa Hồng trả lời – Đã có rất nhiều cầu hôn tôi, nhưng tôi phải trông nom cha tôi. Cha tôi là một người rất thật thà, nếu như không trông nom ông thì bất cứ ai cũng có thể lấy ông ra làm trò đùa.

Quốc vương nghe xong cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cô gái con nhà nghèo này đã dạy cho ông một bài học mà ông ta chưa bao giờ được học qua.

– Hoa Hồng, trẫm tuy là Quốc vương nhưng còn rất nhiều điều cần phải học. Nàng hiểu như vậy thì hãy lưu lại đây dạy cho trẫm được không.

Hoa Hồng nói với Quốc vương rất nghiêm túc:

– Thưa Quốc vương, thần dân thì không thể dạy Quốc vương, nhưng vợ thì có thể bày kế cho chồng.

Quốc vương nói:

– Hoa Hồng, ta cưới nàng được không, ta sẽ nghe theo mọi ý kiến của nàng.

Thế là Hoa Hồng trở thành hoàng hậu, cha của nàng theo nàng vào hoàng cung.

truyen-thai-giao-thang-thu-8

Một thời gian rất dài, Quốc Vương hết sức vui vẻ. Ông ta tôn trọng các ý kiến của Hoa Hồng, mà Hoa Hồng cũng chỉ nói cách nhìn nhận của nàng mỗi khi Quốc Vương hỏi han nàng mà thôi. Đâu ngờ có một ngày, có lẽ bởi quá bận việc, trong lòng rối bời, nên Quốc Vương bỗng nổi nóng một cách vô cớ đối với người vợ thông minh của mình.

– Nàng đã làm phiền ta! – Quốc Vương thô bạo quát Hoa Hồng – Hãy cút về cái lều có nhà nàng đi! Đi luộc hạt đậu mà cho thu hoạch Quốc Vương tôn kính!

– Tôi tuyệt đối không hề trái với ý chí của Quốc Vương. Ngày mai tôi sẽ đi! Hoa Hồng thong thả điềm nhiên trả lời.

– Mang theo những gì nàng muốn. Kim cương, châu báu, vàng bạc,… muốn gì thì nàng lấy thứ đó. – Quốc Vương nói.

– Không, những thứ đó tôi không cần bất cứ thứ gì. Hoa Hồng rưng rưng nước mắt nhìn Quốc Vương – Tôi chỉ mang theo một thứ có thể làm tôi nhớ lại thời gian chúng ta sống vui vẻ bên nhau. Thứ đó là thứ quý giá nhất trong tất cả mọi thứ mà Quốc Vương cho tôi. Thế thì nàng tự chọn lấy! Quốc Vương nói xong bèn đi khỏi đây ngay.

Đêm ấy, Hoa Hồng sai một người hầu cho thuốc ngủ vào trong rượu của Quốc Vương. Sau khi Quốc Vương uống rượu ngủ say tới mức có tiếng sấm sét cũng không tỉnh thì Hoa Hồng chở Quốc Vương về lều cỏ – căn nhà xưa của nàng. Nàng bảo mọi người khác đi khỏi đó, thay bộ quần áo của Hoàng hậu bằng bộ quần áo cũ ngày trước, ngồi yên lặng ở bên giường để trông nom chồng. Đêm đó, Quốc Vương ngủ rất ngon. Nhưng khi tia nắng sớm mai đầu tiên lọt vào gian lều cỏ đơn sơ, chật hẹp thi Quốc Vương đã tỉnh dậy. Ông ta mở mắt nhìn quanh , cảm thấy rất lạ. Đây là đâu vậy ? Quốc Vương ngơ ngác hỏi.

– Chàng ở trong lều có của cha tôi. – Hoa Hồng trả lời rất dịu dàng. Quốc Vương ngồi dậy, ông ta nhìn những thứ đồ đạc Sơ sài ở xung quanh , sau đó lại nhìn Hoa Hồng. Ông ta nhận ra Hoa Hồng trong bộ quần áo vải thô sao lại đẹp đẽ ngọt ngào đến thế. Tóc nàng buông xoã trên hai bờ vai…

– Ta làm sao lại tới được đây? Quốc Vương hỏi.

– Em ôm chàng, mang chàng tới đây. – Người vợ yêu của Quốc Vương trả lời nhẹ nhàng vậy rồi nói thêm:

– Quốc Vương cho phép tôi mang theo những thứ gì yêu quý nhất khi rời khỏi hoàng cung. Thế là tôi,… tôi mang chàng đi.

– Hoa Hồng – Quốc Vương cảm động tới rơi nước mắt, kêu lên – Ta thật không biết vì sao lại ngu ngốc đến mức định rời xa nàng. Xin mời nàng trở lại hoàng cung, chúng ta cùng sống được không? Hoa Hồng tha thứ cho sự ngu ngốc và vô lễ của ta nhé! Hoa Hồng đồng ý. Nàng và Quốc Vương trở về hoàng cung. Từ đó họ mãi mãi sống những ngày vui vẻ bên nhau.